Tôi và Hạ Tùng thầm yêu nhau suốt mười năm.
Cuối cùng, trong một lần s/ay rư/ợu, chúng tôi cũng vạch trần lớp giấy cửa sổ che giấu tình cảm bấy lâu.
Tưởng rằng đó là khởi đầu cho một chuyện tình đẹp, nào ngờ lại là chuỗi bất hạnh cả đời anh.
Người bà cùng anh nương tựa nhau sống không thể chấp nhận việc anh yêu một người đàn ông, đã uống th/uốc t/ự v*n.
Anh lái xe trong nỗi đ/au khôn ng/uôi, phân tâm rồi gặp t/ai n/ạn, từ đó vĩnh viễn không thể cầm bút vẽ nữa.
Sau khi trọng sinh, trở về thời điểm mọi bi kịch chưa xảy ra,
Đối mặt với lời tỏ tình của anh, lần này… tôi hoảng hốt bỏ chạy.