Bố tôi đã hai năm không về nhà, không ai trong chúng tôi tìm được ông.
Đặc biệt là mẹ tôi – người yêu ông đến phát cuồ/ng gần như hóa đi/ên.
Bà đ/ập vỡ sọ của em gái tôi, đứa con mà bố tôi thương nhất.
Dùng mỡ x/á/c tích góp được để làm thành một cây nến.
Mẹ tôi gọi đó là “nến dẫn đường”, có thể soi sáng lối để bố tôi trở về nhà.
Vào khoảnh khắc ngọn nến ch/áy hết, bố tôi thực sự trở lại.
Nhưng trong tay ông… Là bàn tay của em gái tôi đã ch*t.