Cô gái xuyên việt công khai làm thơ: 'Ngọc bích điểm trang thành một cây cao, Vạn sợi rủ xuống như dải lụa xanh...' Tôi thầm nghĩ: 'Không biết lá nhỏ ai c/ắt ra, Gió xuân tháng hai tựa kéo c/ắt. Đây là thơ của Hạ Tri Chương chứ, học lớp mấy, xuyên sách quá lâu, quên mất rồi.' Tạ Lăng bỗng nhiên nhìn tôi. Tôi không động sắc bụng nghĩ: 'Nhìn tôi làm gì, nhìn nữ chính của anh đi!' Tôi xuyên vào một cuốn sách, nam chính là Tạ Lăng, nữ chính là chị họ tôi – một cô gái xuyên việt. Theo diễn biến, Tạ Lăng sẽ có kết thúc tốt đẹp với chị họ. Nhưng trong sách không nói, anh ấy có thể đọc được tâm trí tôi đâu.