Khi gia đình giàu có tìm thấy tôi, tôi đang vận chuyển nước đóng thùng. Bố mẹ ôm tôi và khóc lóc thảm thiết. Cô gái giả mạo tự trách mình leo lên bệ cửa sổ của căn nhà nguy hiểm của tôi: 'Đều là tại tôi không tốt, đã chiếm chỗ của chị. Người nên sống ở nơi như thế này phải là tôi mới đúng! Người nên được gọi là Trần Tiện Nữ cũng phải là tôi! Bao nhiêu năm rồi, làm sao tôi có thể bù đắp cho chị được? Tôi hoàn toàn không nên sống trên thế giới này!' Anh trai chạy lên ôm cô ấy: 'Tuyệt đối không được làm chuyện ng/u ngốc! Đồ ngốc, em là người vô tội, em mãi mãi là em gái của anh!' Cô ấy khóc nức nở, đồng thời một giọng nói vang lên, suy nghĩ bên trong của cô ấy được tôi nghe rõ mồn một: 'Con vịt x/ấu xí đó sao lại may mắn được tìm thấy vậy? Loại người bẩn thỉu và hôi hám như vậy nên ở lại khu ổ chuột suốt đời, đừng hòng đến cư/ớp mất vị trí tiểu thư quý tộc của tôi!' Ngay khi tôi nghĩ chỉ mình tôi nghe thấy, bố mẹ nhíu mày, và chúng tôi nhìn nhau: 'Tiếng gì vậy?'