Tôi ch*t đột ngột tại hiện trường lễ trao giải, bởi người chồng học giả nổi tiếng của tôi, trước ống kính toàn quốc tuyên bố người anh cảm ơn nhất là tri kỷ của mình. Mở mắt ra, tôi trở về năm 1975, vào ngày anh ấy cầm giấy giới thiệu vào đại học công nông binh đến cầu hôn tôi. Kiếp trước, tôi dùng tuổi thanh xuân và tương lai để dựng nên con đường thăng tiến cho anh, nhưng chỉ đổi lại câu 'thiếu tiếng nói chung'. Kiếp này, tôi nhìn khuôn mặt đầy vẻ thâm tình của anh, x/é nát hôn ước. 'Giả Ngọc Thanh, con đường thông thiên của anh, hãy tự mình bước đi.' Tôi sẽ đi, trên nhịp cầu đ/ộc mộc của riêng mình.