Ta là Nữ Đế lên ngôi trên xươ/ng m/áu huynh đệ, điều ta gh/ét nhất chính là ngoại thích can chính. Năm đầu tiên đăng cơ, có phi tần đến c/ầu x/in ta phong cho phụ thân nàng một chức quan nhàn. Ta không những không đồng ý, ngược lại còn ném chứng cứ tham ô của lão già đó vào mặt nàng, thẳng tay tru di cửu tộc.
Hoàng Phu do chính ta tuyển chọn, bề ngoài ôn thuận cung kính, rất biết phân tấc. Nhưng gần đây, hắn luôn bưng can sâm chạy đến Ngự Thư Phòng, ngón tay đặt lên vai ta ấn nhẹ nhàng. Trong miệng như vô tình nhắc: 'Bệ hạ, biểu muội của thần tài sắc vẹn toàn, nếu có thể nhập cung giúp bệ hạ phân ưu, thần cũng yên tâm hơn.'
'Còn huynh đệ của thần, ở biên cương khổ sở nhiều năm, có nên điều hồi kinh hay không?'
Ta khép ch/ặt tấu chương, tóm lấy bàn tay hắn đang đặt trên vai, dùng sức bẻ g/ãy, lạnh lùng nhìn khuôn mặt đ/au đớn đến méo mó của hắn: 'Hậu cung không được can chính, tấm bia này dựng ngay trước cửa, chẳng lẽ Hoàng Phu m/ù rồi sao?'
'Đã dám vươn tay quá dài, muốn quản cả triều đường của trẫm, vậy đôi tay này đừng giữ làm gì nữa.'
'Truyền chỉ: Hoàng Phu thất đức, phế làm thứ dân, giam vào lãnh cung. Tất cả tôn thất trong tộc hắn, cách chức toàn bộ, vĩnh viễn không được bổ nhiệm.'