Xuyên thành đầu bếp Ngự Thiện Phường, tôi dựa vào thuật đọc tâm để sống phây phây. Chỉ có Thái tử điện hạ - kẻ tử th/ù - không chịu nổi cách tôi nịnh nọt khúm núm. Về sau hắn bị phế truất, tôi nghe thấy thanh âm yếu đuối trong lòng hắn: [Khát quá, muốn uống nước...] [Đói quá, muốn ăn cái gì đó, bất cứ thứ gì cũng được...] Trái tim tôi mềm nhũn một cách đáng trách. Điện hạ à... Người thật sự lấy mạng ta rồi...