Mọi người đều nói tôi yêu Lục Cảnh đến đi/ên cuồ/ng.
Yêu đến mức có thể đứng ngoài phòng nghe anh ân ái với người phụ nữ khác.
Thậm chí sau khi anh hoàn thành 'chuyện ấy', tôi vẫn bình thản dọn dẹp hiện trường và hỏi:
"Lát nữa anh có về không?"
Lục Cảnh kh/inh khỉnh cười lạnh, ánh mắt đầy kh/inh miệt và mỉa mai:
"Khương Vân, cô vẫn luôn biết điều mà."
"Biết chuyện gì nên quản, chuyện gì không nên."
Tiễn anh rời đi, tôi cũng lập tức ra khỏi nhà.
Mấy ngày sau Lục Cảnh gọi điện cho tôi.
Vừa bắt máy, vị thiếu gia quyền thế đang quấn trên người tôi bỗng có động tác.
"Ừm..."
Âm thanh môi môi chạm nhau vang lên rõ rệt qua điện thoại.
Đầu dây bên kia giọng Lục Cảnh đột ngột biến sắc, gầm lên:
"Cô đang làm gì thế?!"
"Trả lời tao!"
Trả lời cái rắm! Miệng em đang bận lắm.