Em trai tôi Lý Kiều là một người được vạn người mê.
Em ấy được học bá lạnh lùng thầm thương tr/ộm nhớ, được bạn thơ ấu dịu dàng chăm sóc.
Tất cả những người xung quanh tôi đều phát cuồ/ng vì em ấy.
Em ấy như vầng trăng sáng trên trời, khiến tôi trở nên mờ nhạt.
Họ nói: "Trì Miểu, mày như bùn đen dưới cống, xách dép cho em trai cũng không xứng".
Vì thế, tôi - kẻ tự ti từ bỏ tất cả, chuyển trường sang thành phố bên.
Nhưng họ lại đi/ên cuồ/ng bám theo, nhất quyết không buông tay.