#Truyện ngắn #Văn xuôi sảng khoái #N/ão tư thê #Bạch nguyệt quang Đã 5 năm tôi ra nước ngoài, công việc học tập và sự nghiệp bận rộn tối mắt tối mũi, chẳng mấy khi quan tâm đến chuyện trong nước. Từ ngày trở về, tôi đã nghe cả trăm người trực tiếp lẫn gián tiếp chế giễu mình. Tôi còn nghi ngờ không biết nhà mình có phá sản rồi không? Dù mấy năm nay chẳng ngó ngàng gì đến thế sự, nhưng chuyện lớn thế này ắt phải có người báo cho tôi biết chứ. Sự thực chứng minh không hề, nhà tôi vẫn ổn cả, vẫn đang phát triển mạnh mẽ! Thế mà họ còn dám chế nhạo tôi? Có ý gì đây! Hơn nữa tôi còn lờ mờ cảm nhận được vài phần á/c cảm. "Ồ, không phải Diệp Thanh sao? Cô về nước rồi à!" "Đương nhiên rồi, không về sớm thì trong lòng thiếu gia Cố, làm gì còn chỗ cho ả "bạch nguyệt quang" này nữa!" Đối với chuyện này tôi thực sự m/ù tịt, bạch nguyệt quang? Cái quái gì thế này?