Thẩm Đồng Văn đối với tôi, vừa rất tốt lại vừa không tốt lắm.
Tốt ở chỗ hắn dạy tôi võ nghệ, cho tôi cơm ăn áo mặc, nuôi nấng tôi trở nên giống Thẩm Mạn Mạn - tiểu thư đài các được chiều chuộng từ nhỏ.
Không tốt ở chỗ hắn biến tôi thành thanh đ/ao chui rúc trong bóng tối của hắn, khiến đôi tay tôi nhuốm đầy m/áu tanh không đếm xuể, lại thường xuyên lẻn vào màn trướng của tôi lúc đêm khuya, cùng tôi ân ái vô số lần.
Mỗi lần nửa đêm tỉnh giấc vì bị hắn th/ô b/ạo trêu ghẹo, tôi liền hiểu - Thẩm Mạn Mạn lại gi/ận dỗi với hắn rồi.
Thẩm Mạn Mạn và hắn tuy không có qu/an h/ệ huyết thống, nhưng danh nghĩa vẫn là huynh muội.
Hắn yêu Thẩm Mạn Mạn đến mức đi/ên cuồ/ng, chẳng nỡ nặng lời với nàng nửa lời, chỉ biết trên giường ngủ ra sức hành hạ tôi, bóp ch/ặt cằm tôi kh/inh bỉ nói:
"Nếu không phải ngươi có đôi chút giống Mạn Mạn, cái mạng hèn này của ngươi đã tiêu tùng từ lâu."