Năm đó khi nghèo nhất, tôi b/án chính mình cho Châu Cẩn Nghiễn với giá 300k, làm người thay thế cho bạch nguyệt quang của hắn.
Tôi bị bạn bè hắn ép uống rư/ợu đến mức xuất huyết dạ dày. Họ hỏi hắn: "Xót không?"
Hắn cúi mắt, giọng lạnh lùng: "Chỉ là đồ thay thế thôi."
Về sau, để c/ứu bạch nguyệt quang, Châu Cẩn Nghiễn đứng nhìn tôi rơi từ vách đ/á xuống biển.
Đội c/ứu hộ mãi không tìm thấy th* th/ể.
Đột nhiên hắn phát đi/ên, đi/ên cuồ/ng tìm ki/ếm tôi khắp thế giới.
Năm năm sau, tôi được mời về nước, gặp lại hắn tại sự kiện.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, mắt đỏ ngầu: "Anh biết em không ch*t, anh đã tìm em suốt..."
Tôi lùi một bước, nở nụ cười lịch sự mà xa cách: "Xin lỗi, ông là ai?"