Bảy mươi năm sau khi tôi ch*t, một đứa nhóc nghịch ngợm trốn làm bài tập chạy ra nghĩa địa, vô tình nhổ cỏ trên m/ộ tôi. Ai ngờ nó lại thật sự đào được bảo vật.
Dân làng nhìn mấy củ nhân sâm quý mà đỏ cả mắt, ào ào xách cuốc xẻng tới đào bới nấm mồ. Không ai ngờ dưới gò đất tầm thường ấy lại ch/ôn một cỗ qu/an t/ài băng.
Khuôn mặt tôi trong qu/an t/ài sống động đến mức kinh người, đẹp như yêu nghiệt. Thấy qu/an t/ài băng không tan, th* th/ể không hề th/ối r/ữa, bọn họ hoảng hốt, sợ tôi biến thành Hạn Bạt tinh quái bò dậy hại làng.
Thế là họ vội mời một thầy đưa m/a tới siêu độ cho tôi. Nào ngờ người tới lại chính là kẻ th/ù một thời thầm yêu tôi, anh ta ra tay “siêu độ” một phát làm tôi sống lại luôn!