Để giữ được việc làm, mẹ tôi đã trở thành chị gái của tôi.
Bị bỏ rơi cho bà ngoại, tôi trở thành đứa cháu út được bà nưng niu như bảo vật.
Bố mẹ từ nhỏ chẳng đoái hoài đến tôi, nhưng khi tôi ki/ếm được trăm triệu một năm, họ xuất hiện.
"Em trai con bệ/nh rồi, con không thể không lo cho nó được."
"Con do mẹ sinh ra, con phải phụng dưỡng bố mẹ."
Tôi khoác tay bà ngoại: "Xin lỗi, luật pháp không quy định tôi phải phụng dưỡng chị gái và anh rể."
"Người tôi cần phụng dưỡng, từ trước đến nay chỉ có bà Lưu Thúy Phân mà thôi."