Người mà tôi gh/ét nhất trong đời này chính là Giang Nam Thu - con trai duy nhất của phủ tướng quân.
Hắn cười nhạo tôi thô lỗ, không dịu dàng như chị cả.
Tôi ch/ửi hắn thô tục, chẳng tế nhị như thái tử.
Chúng tôi đ/á/nh nhau từ đầu phố đến cuối ngõ, trở thành trò cười khắp kinh thành.
Về sau, trên chiến trường cát vàng mịt m/ù, tôi cùng Giang Nam Thu đẩy lùi quân man rợ xâm lược năm trăm dặm khỏi biên cương.
Tôi quay lại cười với Giang Nam Thu: "Giờ còn dám bảo ta thô lỗ nữa không?"
Nhưng phía sau chỉ còn trống vắng, bóng hình quen thuộc ấy đã chẳng còn...