Dưới lầu chuyển tới một người mẹ đơn thân, cuộc sống hết sức khó khăn.
Ban đầu tôi không mảy may thương cảm cho hai mẹ con họ, thậm chí còn có chút hả hê.
Tôi không thể sống nổi, nên tôi cũng không muốn ai khác được sống.
Nhưng đứa con gái nhỏ nhà ấy lại rất thích tôi, bất chấp ánh mắt lạnh lùng của tôi, thường chạy lại đưa kẹo:
"Mẹ nói chú tiêm th/uốc đ/au lắm, ăn kẹo sẽ đỡ đ/au đó ạ."
Trước điều này, tôi chỉ kh/inh bỉ cười nhạt.
Cho đến một đêm khuya, khu chúng tôi xảy ra án mạng kinh thiên.
Người mẹ đơn thân bị ba tên tội phạm đột nhập hi*p da/m đến ch*t, đứa con gái cũng bị dìm ch*t oan ức.
Nhưng vì mắc bệ/nh t/âm th/ần, pháp luật không thể xét xử chúng.
Nghe tiếng còi cảnh sát dưới lầu vang lên, tôi ngậm viên kẹo trong miệng, mặt lạnh như tiền xuống lầu đi lấy th/uốc.
Không ai biết, trong lòng tôi còn giấu một con d/ao——
Người sắp ch*t, mà chẳng hiền lành.
Luật pháp không xử tử được chúng, thì tôi sẽ xử.