Tôi là người vợ xuất thân nghèo khó mà Chu Diễn Chi - con cưng của trời đất - cưới trong thời gian làm quan ở Giang Nam.
Anh ấy uốn nắn tôi từ cách đi đứng ăn ngồi, dạy tôi thơ phú văn chương.
Mài giũa tôi thành viên ngọc tương xứng với mình.
Hàng xóm đều bảo tôi hưởng phước.
Cho đến một đêm tuyết, tiểu thư họ hàng nhà Chu vừa mới goá chồng trở về, giọng nũng nịu lao vào lòng Chu Diễn Chi:
"Ca ca Diễn Chi, người sẽ không bỏ rơi ta chứ?"
Chu Diễn Chi vốn lạnh lùng tiết chế lần đầu đỏ mắt.
Tôi nhìn khuôn mặt giống mình đến sáu phần của vị tiểu thư họ hàng,
chợt nhớ lại những lần gia nhân trong phủ thường nhầm tôi là cô ta.
Bỗng thấy chán ngán.
Thế nên vốn chỉ định tiễn biệt bạn hiền,
tôi véo nhẹ vạt váy, cũng theo lên cỗ xe hướng Tây Bắc.