Ta nhặt được một con rồng nhỏ yếu ớt,
vì thương hại nên thuận tay làm cho nó một bộ móng vuốt thật sắc — còn sơn màu mè đen ánh mèo.
Khi rồng tỉnh dậy, đôi mắt vàng mở to, không thể tin nổi nhìn xuống bộ vuốt đen lấp lánh, lại ngẩng đầu nhìn ta — kẻ đang mặt mày chột dạ, toan bỏ chạy.
Nó không nói hai lời, há miệng ngậm ta mang về động.
Ban ngày ta tu luyện, vừa luyện vừa bị bắt chà lưng, gỡ vảy cho rồng.
Ban đêm, nó lại ôm ch/ặt ta vào lòng, cọ cọ không thôi, mặt mày say sưa như nghiện.
Mỗi khi ta muốn bỏ đi, nó liền hóa thành người, nét mặt thanh lãnh mà ủy khuất, dùng đuôi câu lấy ta, giọng khàn khàn nghẹn ngào:
“Nhân nhi, chớ đi… Ta không muốn trở lại làm con dã long không ai cần.”
Ta: “…”
Quên mất con rồng này mắc chứng sợ bị bỏ rơi.
#BERE