Khi cô ả con nuôi giả danh tìm đến, tôi đang cặm cụi khâu hình nhân. Cô ta nhíu mày châm chọc: "Gia tộc họ Tống vốn là danh gia vọng tộc, vậy mà cô lại tự hạ mình làm chuyện ti tiện thế này." Tôi đưa cho cô ta hình nhân giống như đúc khuôn mặt mình: "Phiền đấy, năm trăm lượng, không trả chịu!" Cô ả gi/ận tím mặt: "Cô nguyền rủa tôi?" Tôi bĩu môi. Nếu không phải nhớ chuyện kiếp trước cô ta vớt tôi từ hố xí lên, tôi đã chẳng thèm quan tâm liệu cô ta có bị gán cho hôn nhân với người âm hay không.