Vào cái ngày tôi quyết định ly hôn với Triệu Xỉ, đó là một ngày rất đỗi bình thường. Tuyết rơi dày đặc hôm ấy. Tôi đang bị cảm nặng, trong vô thức, tôi cố nép sát vào người Triệu Xỉ. Anh ấy cầm ô chăm chú nhìn về phía trước, nhưng khi tôi lại gần, anh lặng lẽ lùi ra xa vài bước. Về đến nhà, tôi nhìn mình trong gương - kẻ lấm lem tuyết trắng thật thảm hại. Trong lúc đầu óc không được tỉnh táo, tôi đã đưa ra quyết định đúng đắn nhất cuộc đời mình. "Triệu Xỉ, chúng ta ly hôn đi, anh được tự rồi."