Từ nhỏ tôi đã được đính ước với người thừa kế Giang tộc - Giang Tự Đình.
Năm mười sáu tuổi khi không còn người thân, tôi dọn vào sống ở Giang gia.
Tám năm chung mái nhà, trái tim chàng trai ấy chưa từng một lần hướng về tôi.
Trong ngày lễ đính hôn, chỉ vì một câu "Em sợ" của bạn thanh mai trúc mã, Giang Tự Đình bỏ mặc đám đông khách khứa cùng tôi trong bộ váy cô dâu lẻ loi giữa sảnh tiệc.
Đêm đó tôi tháo nhẫn cưới, rời khỏi Giang gia.
Trong cơn mưa như trút nước, hắn liều mạng chặn đầu chiếc taxi, ánh mắt đầy ngoan cố:
"Sơ Nghi, anh không cho phép em đi!"
Tôi từ từ hạ kính xe, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt đẫm hơi nước của hắn:
Chậm rãi nói từng chữ:
"Nhưng mà..."
"Giang Tự Đình à, thật lòng tôi chưa từng muốn trở thành vợ anh."