Năm mười bốn tuổi, phụ thân ta b/án ta cho thủ phú Hoài Châu làm kế thất.
Ta giúp hắn nuôi lớn Huệ Tỷ còn trong tã lót, nhưng tân phu nhân của hắn lại đuổi ta ra khỏi nhà.
Suýt ch*t rét ngoài đường, một tú tài nghèo nhặt ta về.
Ta làm đồ thêu may để nuôi tú tài học hành ứng thí, nhưng nghe tin hắn đậu thám hoa, cưới công chúa.
Huệ Tỷ gi/ận dỗi lẩm bẩm: "Nương thân sao cứ gặp phải kẻ không tốt?"
Ta cười véo má nàng: "Chú tú tài của con đâu có cưới ta, sao lại không phải là người tốt?"
Cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy đổ giữa gió tuyết, kẻ đến gi/ận dữ nói: "Ai bảo ta không cưới?"