Ta vốn là kẻ ăn mày nơi đầu đường xó chợ,
Lại bởi một vết s/ẹo trên thân, bị nhận nhầm là đại tiểu thư thất lạc nhiều năm của Lâm phủ.
Bọn họ dùng kiệu lớn tám người khiêng rước ta vào phủ, lấy sơn hào hải vị, gấm vóc lụa là mà phụng ta như bảo vật, mọi sự đều lấy ta làm trọng.
Thế nhưng, đến ngày thứ bốn mươi chín, phú quý tiêu tan.
Khi ta bước vào từ đường, trông thấy quái vật đầu dê thân người, mới hay chân tướng sự việc.
Thì ra, có người thà ẩn thân nơi bùn đất, sống kiếp ăn mày, cũng quyết không nhận lại thân phận đại tiểu thư, chính là bởi lý do này.
Quái vật đầu dê bước đến gần, thấy thân thể ta r/un r/ẩy liền nở nụ cười gian xảo, dịu giọng trấn an:
“Chớ sợ...”
Nào ngờ, thân ta run đâu phải vì kinh hãi—
Mà là... vui mừng quá đỗi.