Chị gái tôi người bình dị như hoa cúc, không thích tranh giành. Tôi thay chị tranh giành cơ hội, để chị dùng tài nghệ nổi tiếng. Chị đoạt tiền thưởng rồi ngay lập tức tặng cho người ăn xin, vẻ mặt bình thản: 'Tiền bạc với tôi như mây trôi.' Mọi người đều khen chị bàng quang với danh lợi, người đẹp tâm thiện, còn tôi không trả nổi tiền m/ua sắm quần áo cho chị, bị người thu n/ợ đ/á/nh tàn phế. Tôi mưu tính để quý nhân chuộc thân cho chị, giúp chị thoát khỏi biển khổ. Chị theo quý nhân đi mất, bỏ rơi tôi. Mẹ già buộc tôi tiếp khách, tôi khẩn khoản van xin chị dẫn tôi cùng đi, chị cau mày nói: 'Wanwan, mỗi người có số mệnh riêng, là của bạn thì rồi sẽ đến, không phải của bạn thì cầu cũng không được.' Tôi không chịu nổi nh/ục nh/ã, một nhát d/ao đ/âm ch*t chị rồi t/ự s*t. Mở mắt ra, tôi trở lại thời điểm khi chị và tôi lần đầu vào Hồng Ngọc Các.