Sống lại một kiếp, khi mở mắt ra đúng vào năm Hứa Nghiễn Châu tốt nghiệp tiến sĩ. Đại học Vân Thành ở quê nhà cố gắng tranh thủ anh, hứa hẹn dành cho anh một cơ hội việc làm đính kèm chế độ phối ngẫu. Các bạn học cấp ba lần lượt chúc mừng tôi.
"Thư Đồng, khổ hết cam đến rồi!"
Chỉ có tôi biết rằng, thứ ngọt ngào đ/á/nh đổi bằng tám năm mồ hôi nước mắt này sẽ sớm bị đổ vào miệng Lâm Kiến Nguyệt - con gái người thầy hướng dẫn của anh.
"Xin lỗi Thư Đồng." Hứa Nghiễn Châu vẻ mặt khó xử, "Bằng tại chức của em thực sự không phù hợp với cơ hội này bằng Kiến Nguyệt."
Tôi nhìn vẻ mặt quen thuộc của anh, lòng như nước hồ tĩnh lặng. Kiếp này tôi không vùng vằng khóc lóc để giữ lấy cơ hội việc làm ấy.
"Được thôi!" Tôi gật đầu dứt khoát, "Ly hôn đi."
Hứa Nghiễn Châu vội túm lấy tay tôi.
"Chỉ là ly hôn giả thôi, 3 năm sau khi Kiến Nguyệt chuyển chính thức, chúng ta sẽ tái hôn."
Về sau, tôi lặn lội đến Thâm Quyến hoàn thành việc học hành đã bỏ dở ở kiếp trước. Không lặp lại bi kịch ch*t thảm trong phòng trọ như tiền kiếp.
Khi gặp lại, Hứa Nghiễn Châu mắt đỏ hoe, chân thành tha thiết:
"Không phải đã nói là ly hôn giả sao? Anh đợi em 6 năm rồi, chúng ta tái hôn đi."
Ngẩng mặt lên, tôi bật cười khẽ.
"Tái hôn?"
"Hứa Nghiễn Châu, giấy ly hôn của anh và tiểu sư muội, đã làm xong chưa thế?"