Sau khi được gả cho Vương gia ngốc nghếch, tôi trở thành trò cười của cả kinh thành. Chàng ngốc ấy ngây thơ lương thiện, dễ bị b/ắt n/ạt. Tôi cũng làm tròn bổn phận của một Vương phi, ở bên cạnh che chở cho hắn. Cho đến khi chúng tôi bị ám sát... Một bóng người bên cạnh thoắt ẩn thoắt hiện, kẻ ám sát m/áu văng tung tóe. Trong lúc tôi đang ngơ ngẩn, hắn vẻ mặt uất ức cúi người lại gần: 'Đáng sợ quá, bản vương sợ lắm...' Khóe mắt tôi gi/ật giật: 'Còn giả vờ nữa không?'