Tôi là người vớt x/á/c bên sông thành, hôm nay vớt được một chàng trai đẹp trai. Nhìn như đang ngủ say nhưng đã ngừng thở. Tôi lẩm bẩm câu thần chú 'Ta giúp người, người giúp ta, bách vô kỵ húy', thuần thục gi/ật phắt chiếc ngọc bội đắt giá trên thắt lưng lạnh ngắt của x/á/c ch*t💀. Cởi hết quần áo, tôi vác x/á/c trần trụi chạy về phía nghĩa trang dưới ánh chiều tà. 'Cái tên này nặng đô thật.' Một trận gió âm lướt qua khiến tôi rùng mình. 'Có lẽ... anh thả ta xuống, ta có thể tự đi được.'