#Truyện ngắn #Đuổi vợ hoả táng #Hiện đại #Nữ chính tự đẹp
Trong đám tang mẹ tôi, con chó lớn do người tình đầu của Giang Thành mang đến đột nhiên lao về phía tôi.
Chú cún nhỏ mẹ để lại đã hy sinh c/ứu tôi, bị cắn đ/ứt cổ.
Giang Thành sợ tôi làm khó cô ấy, vội che chở sau lưng:
"Con chó này vốn đã mắc bệ/nh nan y, không sống được bao lâu nữa."
Những vị khách cũng phụ hoạ theo.
"Thế à, Niệm Niệm không sao rồi, chú chó cũng ch*t xứng đáng."
Tôi ôm chú cún, khoảnh khắc ấy chỉ thấy nghẹn ngào cười nhạo.
Trước sự bất ngờ của Giang Thành, tôi t/át thẳng vào mặt anh.
"Mắc bệ/nh nan y thì đáng bị hi sinh sao?"
Giang Thành.
Nếu một ngày nào đó anh biết, tôi cũng mắc bệ/nh nan y, anh còn dám nói câu ấy nữa không?