Kết hôn ba năm, hắn đối với tôi c/ăm gh/ét tận xươ/ng tủy.
Khi tôi tìm hắn mượn tiền, hắn đang ôm bạn gái tham dự tiệc tối.
Nghe nói tôi muốn mượn mười vạn, cô ta cười nói: "Một đêm của em còn không đáng giá số tiền này."
Tiếng cười nhạo xung quanh vang lên như đang xem một trò hề.
Hắn ngước mắt lên, nở nụ cười ôn hòa: "Chúng ta vẫn chưa ly hôn mà."
Dù là lời cảnh cáo nhưng giọng điệu lại đầy nuông chiều.
Giờ đây kẻ có thể dựa vào thế lực của Thẩm Hoài Cẩn để hống hách, chính là người phụ nữ đang ngồi bên cạnh hắn.
Cô ta thè lưỡi: "Chỉ có danh mà không có thực thôi, lẽ nào anh thật sự vì cô ta mà m/ắng em?"