Thân phận cách biệt, thanh mai trúc mã của tôi đem lòng yêu vị hôn thê của Yên Vương.
Ngày họ bỏ trốn, tôi bị quân địch bắt sống làm con tin.
Giang Niên ôm ch/ặt người con gái yếu đuối trong lòng, ánh mắt kiên quyết, quất ngựa rời đi.
Nhưng hắn rõ ràng đã hứa sẽ cưới tôi.
Về sau, Giang Niên toàn thân nhuốm m/áu ch/ém gi*t đến trước mặt tôi, đỏ mắt c/ầu x/in tôi đi theo hắn.
Tôi tựa trên ghế mềm cao cao của phủ vương, nhìn xuống hắn cười.
「Đã quá muộn rồi.」