Tôi xuyên thành cung nữ thân cận của một công chúa ngỗ ngược, ngày ngày bị nàng s/ỉ nh/ục phẩm giá.
Những món trang sức trâm cài đính ngọc trai giá trị ngang cả thành trì, nàng thẳng tay ném xuống dưới chân tôi.
Gấm vóc lụa là dệt chỉ vàng lấp lánh, nàng vô tư quăng thẳng vào người tôi.
Thậm chí khi biết tôi không có nhà ở kinh thành, nàng tiện tay ném trước mặt tôi một tờ địa ước:
「Đúng là đồ bần tiện, thưởng cho ngươi đấy.」
Tôi cắn ch/ặt môi, mắt ngân ngấn lệ, vừa tủi hổ vừa khóc thành tiếng:
「Hu hu, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.」