Tân Đế vứt bỏ tôi, cưới Bạch Nguyệt Quang của hắn. Từ đó, cả nhà tôi bắt đầu sống ẩn. Biên ải bị tấn công, cha tôi: Đau lưng quá, không dậy nổi. Kinh thành lo/ạn lạc, anh trai tôi: Nghỉ phép năm, đừng làm phiền. Hộ bộ hết tiền, mẹ tôi: Nghèo rồi, không cho mượn. Tân Đế gi/ận dữ: Các ngươi là thứ gì? Trẫm có đầy người! Được thôi~ tiếp tục sống ẩn. Về sau, anh cả Bạch Nguyệt Quang bị Tân Đế điều đi dẹp lo/ạn, suýt mất mạng. Anh hai Bạch Nguyệt Quang bị bắt đi điều tra, ba ngày phát đi/ên. Mẹ nàng Bạch Nguyệt Quang v/ay hết vốn liếng ch/ôn cất để chống lưng cho con gái. Ú ha~ cứ sống ẩn mãi, sướng khỏi bàn~~~