#TruyệnNgắnNgọtNgào #XuyênSách #CổĐại #SiêuNăngLực #BERE
Sau khi ta xuyên thư, liền bị phụ vương nghe thấy tiếng lòng.
Vị "tỷ tỷ tiện nghi" đang quỳ trên đất, nước mắt rưng rưng như hoa lê đẫm mưa:
“Phụ vương, người đừng trách Tứ muội… là Lạc Lạc không cẩn thận tự mình ngã thôi…”
“Chỉ là trầy xước chút da, không có gì đáng ngại cả…”
“Tứ muội còn nhỏ, nàng… nàng không có á/c ý đâu…”
Ngoài mặt câu nào cũng bênh ta, nhưng thực ra câu nào cũng đang vấy bẩn danh dự ta.
Ta dựng mày liễu, ánh mắt bừng lửa.
Định bụng mở miệng m/ắng một trận, lại chợt nhớ ra thân phận hiện tại — Tứ công chúa tính tình trầm lặng ôn hòa.
Thế nên chỉ có thể khẽ giọng đáp:
“Muội không đẩy nàng.”
【Một tiện dân nho nhỏ mà cũng dám vu oan cho bản công chúa!】
Phụ vương chau mày, quay đầu nhìn về phía ta.
【Phụ vương nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ thật sự tin lời dối trá của Tang Lạc Lạc sao?】
【Không thể nào… chẳng lẽ đến lời của chính nữ nhi ruột thịt cũng không tin à?!】
Tang Lạc Lạc còn đang ngồi trên đất nức nở, tiểu thái giám bên cạnh phụ vương thấy thế liền vội vàng đỡ nàng dậy.
【Thế gian này, ai yếu kẻ ấy có lý… Sớm biết vậy, ta cũng ngã xuống đất mà khóc rồi.】
Phụ vương đứng quay lưng về phía ánh sáng, sắc mặt chìm trong bóng tối, khó dò.
Người nhàn nhạt gọi một tiếng:
“Khanh Nhi.”
【Chi bằng giả ngất luôn cho xong, bằng không lại phải bị ph/ạt chép sách nữa thì khổ.】
Ngay khi thái giám cất giọng the thé kêu “Tứ công chúa!”, ta trợn trắng mắt, ngã lăn ra đất.