Vừa viết xong thư hòa ly, hắn đã xông đến x/é nát tờ giấy. Thịnh Cảnh Nghiêu nắm lấy cằm tôi hôn một cách đi/ên cuồ/ng: "Giữa đế hậu không có hòa ly, chỉ có phế hậu. Nhưng trẫm đã thề - cùng nàng sống ch*t không thể xa rời. Cho nên A Xuân, dù có ch*t, nàng cũng phải an táng trong lăng tẩm của trẫm!"
Một câu "sống chung chăn gối, ch*t chung huyệt m/ộ" nghe thật mĩ mãn, thuở còn yêu hắn, tôi từng mơ ước điều này.
Tiếc rằng, kẻ đã là chủ nhân của thiên hạ ấy, giờ đây lại chẳng xứng đáng nữa rồi.