Mẹ tôi là nữ chính, đúng chuẩn mỹ nhân lạnh lùng diễm lệ. Bố tôi là nam chính, khuôn mặt mang vẻ thờ ơ chán đời đúng chuẩn. Ôi tuyệt tác văn học cặp đôi mạnh mẽ đây rồi các bạn ơi!
Căng thẳng hơn nữa, vừa xuyên qua tôi đã thấy bố quỳ trước mặt mẹ. Mẹ ôm tôi ngồi trên sofa, ánh mắt lạnh lùng liếc xuống rồi buông lời: "Ly hôn đi."
Ánh kính mắt bố lóe lên sắc lạnh, không đáp lại mà đưa mắt nhìn về phía tôi. Tôi - đứa con của nam nữ chính - dù chưa hiểu tình hình nhưng vừa đến đã đối mặt cảnh ly hôn cũng không ổn. Tôi ngập ngừng khuyên: "Đừng ly hôn, bố mẹ bình tĩnh chút đi..."
Nữ chính thở dài, xoa đầu tôi dịu dàng: "Con yêu, khổ cho con rồi. Mẹ biết một mình ở bệ/nh viện chắc con sợ lắm."
Tôi: ??? Ly hôn liên quan gì đến cháu?
Lúc này "chó nam" đang quỳ dưới đất lên tiếng: "Là lỗi của tôi khi đột ngột bỏ đi... để con một mình... suýt nữa thì..."
Tôi lắng nghe, dần hiểu ra cốt truyện. Thì ra ông bố chó này suýt nữa gi*t ch*t con gái mình à?!
Thảo nào vừa xuyên qua đã thấy đứa bé trong phòng cấp c/ứu! Tức gi/ận, tôi dúi đầu vào lòng mẹ lập tức đổi giọng: "Ly hôn đi! Khổ ai đừng khổ con!"
Cười cái nỗi gì! Với nhan sắc này của mẹ, đàn ông xếp hàng dài cho mẹ chọn!