Chồng tôi, Tạ Vô Trần, là một tu ki/ếm thiên tài, còn tôi chỉ là phàm nhân. Tạ Vô Trần gh/ét nhất những kẻ ng/u muội. Để theo kịp chàng, tôi khổ luyện không ngừng, nhưng hắn vẫn lạnh nhạt: "Ngươi không có căn cơ, chỉ phí công vô ích." Sau khi hắn phi thăng, tôi tái giá. Trong ngày đại hôn, hắn xuyên phá tiên giới, đưa ki/ếm kề cổ phu quân mới của tôi: "Ngươi thật sự muốn lấy tên phế vật này?" Tôi đứng che trước mũi ki/ếm, nắm tay phu quân phàm nhân, nhìn thẳng Tạ Vô Trần: "Phải, vì chàng ấy chưa từng chê ta ng/u." Tạ Vô Trần kh/inh bỉ cười: "Chỉ vì thế?" Tôi nghiêm túc gật đầu: "Chỉ vì thế mà thôi."