Sau khi tôi gặp nạn, Cố Trạch Xuyên khóa xe đua, nhuộm tóc đen, bỏ th/uốc lá. Từ một Cố thiếu gia ngang ngược trở thành tổng giám đốc Cố chín chắn và chu đáo. Anh ấy hết lòng ở bên tôi, chăm sóc tôi. Ai cũng bảo anh ấy yêu tôi thấu xươ/ng tủy. Cho đến khi ở lễ cưới của chúng tôi, một cô gái xông ra s/ỉ nh/ục tôi: "Cô đừng tưởng tôi không biết, lúc bị b/ắt c/óc cô đã mất tri/nh ti/ết rồi, sao còn mặt dày đi lấy chồng?" "Bản thân xui xẻo thì thôi, sao còn dùng đạo đức trói buộc một người đàn ông tốt?!" Cô gái đó chính là trợ lý nhỏ mà Cố Trạch Xuyên từng sa thải trước mặt tôi.