Tôi vì Tạ Cảnh Trình dùng thân mình thử đ/ộc hơn mười năm, cả kinh thành đều biết tôi yêu hắn như mạng sống. Nhưng hắn lại cười nhạo với bạn tri kỷ: "Con đàn bà đó đầy cánh tay ung nhọt đ/ộc, gh/ê t/ởm ch*t đi được." Cuối cùng tôi tuyệt vọng, tự xin xuất đường. Hắn rút ki/ếm ch/ém đ/ứt góc bàn: "Đi rồi đừng có quay về!" Cho đến khi hắn tận mắt thấy Tây Vương quỳ gối ủ ấm rư/ợu trong lòng tôi, cầm son vẽ lông mày cho tôi. Hắn hoảng lo/ạn. #truyệnngắn #vănhài #cổđại