Trong lúc chuẩn bị ly hôn, Hoài Xuyên Hoắc đột nhiên rơi xuống vực mất trí nhớ. Ký ức dừng lại ở tuổi mười tám rực rỡ áo gấm ngựa phi, cả tâm tư ánh mắt đều hướng về ta. Ta nhìn ánh mắt tràn đầy tình yêu tái ngộ của hắn, bình thản đưa tờ ly hôn thư. Hắn lại đỏ hoe khoé mắt, cứng đầu y như thuở thiếu niên: 'Ta đợi mười năm mới cưới được nàng, muốn ly hôn trừ phi ta ch*t.' Hóa ra, hắn đã quên mất người thiếp ngoại được cưng chiều bao năm. Cũng quên luôn từng dung túng cho kẻ kia xông vào chính thất, suýt chút nữa đoạt mất nửa sinh mạng của ta.