Đến ngày thứ năm bị mẹ bắt nhịn ăn, tôi không nhịn được đã ăn miếng bánh bố đưa. Mẹ tức gi/ận đ/ập phá tan hoang mọi thứ trong phòng, đôi mắt đỏ ngầu lắc mạnh thân hình bé nhỏ của tôi. "Sao con hư thế?", "Con thiếu miếng ăn đó lắm sao?" Do đói lả và buồn nôn triền miên, tôi loạng choạng ngã nhào xuống nền nhà đầy mảnh vỡ. Một mảnh sứ đ/âm sâu vào lòng bàn tay. Mẹ nâng bàn tay tôi, chất vấn bố đang đứng ngoài cửa: "Lương Nương như mảnh sứ đ/âm vào tim thiếp, Hồng Lang biết thiếp đ/au đớn thế nào không?" Tôi không biết, tôi chỉ biết mình sắp ch*t vì đ/au đây.