Mười mấy tên lang thang ngay trước mặt cha tôi, làm nh/ục mẹ tôi. Mẹ tôi x/ấu hổ đến mức tr/eo c/ổ t/ự v*n, nhưng trên xà nhà treo lủng lẳng lại là một con trăn lớn. Dân làng hèn nhát sợ ch*t, đứng trước bọn lang thang mà nói: "Rắn vốn d/âm đãng, ch*t là đáng đời, không phải lỗi của các người, không phải lỗi của các người." Đêm đó, làng chúng tôi đổ một trận tuyết hồng. Tất cả phụ nữ trong làng đều bị trăn khổng lồ làm nh/ục đến ch*t. Còn bên ngoài làng, bỗng mọc lên một tòa Vạn Xuân Lâu!