Giang Ứng đáng lẽ phải là chồng tôi.
Khi gặp phải vụ b/ắt c/óc, hắn lại chọn c/ứu đứa em gái kế của tôi.
Còn tôi thì hóa thành tro tàn trong vụ n/ổ.
Sống lại một kiếp, tôi đeo ba lô đi ngang qua con hẻm nơi Giang Ứng bị b/ắt n/ạt.
Giang Ứng nằm thoi thóp trên mặt đất, lần này tôi chọn c/ứu người đang nằm cạnh hắn.
Về sau hắn quỳ trước mặt tôi, đỏ mắt run giọng:
"Vợ ơi, đáng lẽ em nên c/ứu anh..."