Chín năm quen biết yêu đương chạy dài, tình cảm sâu đậm tôi dành cho Trì Húc hóa ra chẳng đáng giá gì so với bạch nguyệt quang trong lòng hắn. Tôi mệt mỏi, không còn khư khư giữ ch/ặt nữa. Thế nhưng Trì Húc không có tôi lại hoảng lo/ạn. Hôm đó, khi Trì Húc cùng đám bạn nhậu đang ngồi uống rư/ợu, đột nhiên có người đề nghị đặt điện thoại lên bàn, vợ ai gọi đến thúc giục về nhà thì người ấy mới được rời đi. Lũ đàn ông nổi hứng đùa cợt, ồn ào đồng ý, hô hào kẻ nào không tuân theo luật chơi là đồ cháu trai. Duy chỉ có Trì Húc ngồi đến tận sáng hôm sau. Khi trở về nhà với đôi mắt đỏ hoe, có lẽ hắn mới nhận ra - tôi đã không còn yêu hắn từ lâu lắm rồi.