Thành hôn đã bốn năm, Quý Tu ở trang tử nuôi một ngoại thất.
Ta bình thản đề nghị hòa ly.
Hắn trong cơn kinh ngạc liền nổi gi/ận lôi đình.
“Ta còn nể tình phu thê, từ trước đến nay chưa từng đưa nàng ta vào phủ. Đều là nữ nhân với nhau, cớ sao nàng lại không dung người đến vậy? Ôn gia sớm đã suy bại, người quý ở chỗ tự biết mình. Nàng cho rằng mình vẫn là vị cao môn quý nữ được thiên hạ ngưỡng vọng sao?”
Hắn cười lạnh rồi bỏ đi.
Từ đó chuyển hẳn đến trang tử, cùng ngoại thất công khai ra vào, còn rình rang chuẩn bị lễ bình thú, thậm chí trong lúc cười nói còn buông lời cuồ/ng ngôn:
“Đến lúc đó, chén trà bình thê kia, nàng ta uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống.”
Mọi người đều chờ xem ta trở thành trò cười.
Ta hoàn toàn chẳng để tâm, chỉ bận rộn xử lý các việc thu xếp sau cùng.
Chỉ vì không lâu trước đó, châu Kiềm gửi thư về.
Phụ huynh ta đã được minh oan, chẳng bao lâu nữa sẽ vào kinh, lĩnh phong thưởng của hoàng đế. #BERE