Tôi từng thề trước qu/an t/ài của mẹ mình rằng kiếp này sẽ không bao giờ nhặt đàn ông. Mỗi lần gặp những người đàn ông bị thương nặng, khốn khó, và trốn tránh gian khổ, tôi đều lờ đi tất cả. Người đàn ông đó, ăn mặc rá/ch rưới nhưng phong thái phi thường, tên là Lục Minh Vọng, nhìn là biết không thể đụng vào, nên tôi để mặc anh ta bị cô em gái khác mẹ ở phía sau nhặt. Sau đó, Lục Minh Vọng đ/âm tôi xuyên qua bằng một nhát ki/ếm, mắt đỏ ngầu, gào lên: 'Lúc đó sao em không c/ứu ta?' Nhặt cũng không được, không nhặt cũng không xong, tôi thực sự nổi gi/ận! Tái sinh trở về, tôi nhặt tất cả những người đàn ông hoang dại bên đường đem về nhà. Ch*t ti/ệt, các người hãy ở cùng nhau nuôi đ/ộc đi!