Ngày Triệu Đằng Phi dắt người phụ nữ ấy bước vào cửa, cả kinh thành đều đợi xem trò cười của tiểu thư nhà họ Tiêu. Mẹ chồng chỉ thẳng vào mặt tôi m/ắng tôi là con gà mái không đẻ trứng, người phụ nữ kia lại ẻo lả núp sau lưng đàn ông, ánh mắt đầy khiêu khích. Tất cả bọn họ đều tưởng đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng họ quên mất một người. Quên mất tên đi/ên ở biên ải gi*t người không gh/ê tay, vừa nghe tin em gái bị ứ/c hi*p liền phi ngựa suốt đêm đến ch*t cả ba con tuấn mã mà quay về. Khi anh trai tôi bước vào cửa, roj ngựa trên tay vẫn còn rơi lã chã giọt m/áu, hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn Triệu Đằng Phi, chỉ giẫm lên đống kẹo cưới bằng chiếc ủng đẫm bụi đường, nhe răng cười lạnh lùng: "Nghe nói có kẻ muốn em gái ta nhường chỗ? Nào, hãy thương lượng với thanh đ/ao trong tay ta đây."