Kiếp trước, viện mồ côi giải thể, viện trưởng khuyên tôi nhận nuôi con trai nuôi Lục Thường Phong. Mười năm sau, hắn dùng cái ch*t để ép buộc từ chối hôn ước đã định, nhất quyết phải cưới một trà xanh về nhà. Tôi không thắng nổi hắn, đành phải đồng ý đón nàng ta vào cửa. Ai ngờ trà xanh kia hóa ra lại là con gái của viện trưởng. Cả nhà họ nhắm vào gia tài khổng lồ của tôi, bày mưu chiếm đoạt tài sản. Khi bị tôi phát hiện, Lục Thường Phong tức gi/ận đ/âm một nhát kết liễu tôi. Tỉnh lại, tôi trở về ngày được nhận nuôi. Nhìn gương mặt đầy toan tính và tham vọng của Lục Thường Phong, tôi mỉm cười chỉ tay về phía cô gái trong góc: 'Ta không nhận nuôi ngươi. Ta muốn nhận nuôi cô ấy.'