Từ bên bờ suối, tôi đã c/ứu một người đàn ông. Anh ấy nói mình là một họa sĩ cung đình sa sút. Tôi không tin, nên m/ua bút mực để anh ấy vẽ. Dù sao thì chân anh ấy đã bị tôi đ/á/nh g/ãy, rảnh rỗi cũng chẳng làm gì. Sau khi để lại nhiều bức tranh, Tống Văn Cảnh được tôi cõng ra khỏi rừng núi. Anh ấy nói muốn báo ơn, yêu cầu tôi đi theo về nhà họ Tống. Khi nhìn thấy bà lão tóc bạc trắng, tôi nhe răng cười. Lại gặp nhau rồi, mẹ chồng kiếp trước.