Vạn vọng ngươi, chớ lòng mong đợi của thượng."

Ta có ngẩn ngơ.

Ta vốn tưởng, thượng ta nhập ngũ.

"Đi thôi, trước khi ta về cảnh, rảnh tìm ngươi rư/ợu."

Tạ Cẩm "Nét mắt ngươi... rất huynh."

11

Năm nạn tuyết.

Chiến sự Bắc liên tiếp nổi lên.

Nhân ký hòa ước ngừng triều ta, nhưng các nước biên cương, bộ lạc du mục thường xuyên xâm phạm.

Hoàng thượng tướng trấn thủ biên quan.

Ta chủ động đi, nửa quan viên trong triều phản đối.

Nhưng Tạ Cẩm đi Giang tuần tra trú Phong dẫu chưa chức phế nhân, khó đảm

Các lão tướng già nua, vướng gia thất, bất đắc dĩ ta đi.

Ta nhiều lần lui địch.

Chỉ trong ngắn ngủi, lập vô công.

Trước Tết nay, chiếu hồi kinh.

Từ khi ta nhập ngũ sống thiền vu

Nhiều tử cùng cảnh ngộ lễ trói buộc vì giới tính, đầu dũng mưu cầu đồ cho mình.

Nay thượng hạ mở nhiều học đường cho giới.

Hoàng thượng còn ban chỉ, xuân khoa sau mở ân khoa cho tử.

Xa năm, cưỡi ngựa du phố.

Dẫu nơi cũ, cảnh sắc

"A! Tiểu thư xem, kia chẳng phải Lâm Yên nhân x/ấu xa đó sao?"

Phất Đông hô lên.

Ta nhìn đàn bà áo che thân nơi phố.

Bị trẻ vây quanh, hát khúc ca chế giễu.

Nàng ta co rúm một góc, cảnh giác nhìn quanh, dường như có đi/ên cuồ/ng.

Khó liên tưởng Lâm Yên ngược vô lễ, ngọc đầy trước.

"Tướng ở biên hẳn chuyện thành."

Ngự thị vệ hộ tống

"Ba lão tướng bệ/nh dậy, sang xuân liền bệ/nh mất.

"Lão nhân tướng tình sâu nghĩa nặng, bao đi theo.

"Tài sản nhanh chóng Phong vợ chồng tiêu sạch.

"Chẳng bao lâu, Phông giữa Lâm Yên thông d/âm thế tử vương.

"Ba nghe nói... Phong... thương rồi mất khả nam nhi...

"Sau đó Lâm Yên rời Thẩm, nhưng ít vương đuổi vương lưu lạc đầu đường.

"Về sau, như vậy."

Phất Đông nghe xong, kh/inh bĩu "Đáng đời! Còn tên vô kia thế

Tên thị vệ hiếu sự,

"Hai đầu, thành thấy m/ắng đ/ập.

"Thân yếu đuối, có kỹ gì, vận chuyển hóa bến lòng tốt thu nhận làm khuân vác.

"Nhưng điều, luôn oai phong tướng quân.

"Chẳng bao đuổi việc, sống trong miếu ngoại thành, ăn độ nhật.

"Nay thấy, chẳng sống ch*t sao rồi."

Phất Đông chuyện trước.

Nghe sống ch*t rõ, ngùi.

Ta thấy buồn cười.

Kiếp trước ta chia rẽ yêu, phế cùng

Đời như nguyện, phản bội yêu.

Từ vị tướng được mọi ngợi ca, thành ăn mày mắ/ng ch/ửi.

Chẳng có còn cho ngọt ngào, chưa từng hối h/ận hay chăng.

Tâu trình xong cung, Tạ Cẩm.

"Diệp tướng gặp."

Ta nhìn rư/ợu trên tay hắn, cười "Chẳng lẽ đây lễ tạ của ngươi cho ta?"

Nửa ta ở Bắc tìm được di vật của thân và trưởng.

Sau đại địa phương liều mình lẻn vào doanh trại Nhân, lặng lẽ cắp th* th/ể về an táng.

Ngoài th* còn có binh khí và những vật khác ta lại.

Chỉ có đoản thương của ta đưa về thành cho Tạ Cẩm, coi như trả tri ngộ.

"Đây rư/ợu đào hoa ta tay ủ

Tạ Cẩm giả bộ bất mãn: "Bao nhiêu còn có."

Ta cười nhận rư/ợu: "Tìm một tửu ngon, cùng một chén."

Sau đó ngựa đi cao giọng hô: "Thiên Phương Các! muộn trả

Tạ Cẩm vội ngựa: "Lừa gạt bảo bối gia truyền Diệp đấy

Lại năm, biên cảnh vô sự, ta liền ở thành.

Nhàn rỗi, thỉnh thoảng dạy võ nghệ cho các hoàng tử, đồng thời trách khoa giới, võ các loại.

Hội võ yến nay, trên tọa tịch thấy bóng dáng đô úy.

Nhớ sáu nơi trên lôi đài, ta bước con đường toàn khác rực rỡ chói lọi.

Nhìn những thiếu niên thiếu bình đẳng giao lưu nơi trường võ, lòng tràn vui sướng.

Nữ tử, vợ ai, mẹ ai.

Nữ tử, nước nhà, vung bút phóng khoáng.

Nữ tử, xứng đáng, lưu danh sách.

-Hết-

M/a vương tiểu đoàn

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm