Ta vì c/ứu Thẩm Nam Phong mà hủy dung. Hắn đành phải cưới ta.
Đêm tân hôn, hắn mắt đỏ rực, gi/ận dữ quát ta:
“Ngươi là nữ nhân x/ấu xí đ/ộc á/c nhất ta từng gặp! Mọi chuyện đều do ngươi tự biên tự diễn, chẳng qua chỉ để chia rẽ ta và Yên nhi!”
Kinh thành ai ai cũng truyền rằng, ta vì muốn gả cho Thẩm tướng quân đang như mặt trời ban trưa, mà không từ th/ủ đo/ạn, khiến phủ Trấn Quốc tướng quân mất hết thể diện.
Mười năm phòng không gối chiếc, cho đến lúc lìa đời, ta cũng chỉ nhận được một câu từ hắn:
“Nếu có kiếp sau, ta thà tàn phế cũng không cưới ngươi.”
Từng lời như d/ao đ/âm vào tim. Từng chữ chan chứa m/áu lệ.
Mở mắt ra lần nữa, ta trở về đêm hắn bị thích khách tập kích.
Thẩm Nam Phong, kiếp này, nguyện hai người các ngươi cầm sắt hòa minh, đầu bạc răng long.